TỨ ĐẠI MỸ NAM TRUNG QUỐC CỔ ĐẠI GỒM NHỮNG AI?
Tứ đại mỹ nam Trung Quốc gồm những ai?
Trong lịch sử Trung Hoa, bên cạnh "Tứ đại mỹ nhân" hay "tứ đại truyền thuyết" với những giai thoại vang danh, còn có "Tứ đại mỹ nam Trung Quốc" – danh xưng dành cho những người đàn ông không chỉ sở hữu dung mạo tuyệt thế mà còn có tài năng xuất chúng. Bài viết này của CGE sẽ giúp bạn khám phá danh tính và những giai thoại thú vị cùng những bí ẩn xoay quanh bốn mỹ nam được ca tụng là đẹp nhất trong lịch sử Trung Quốc!
Tứ đại mỹ nam Trung Quốc cổ đại gồm những ai?
Không chỉ có nữ giới mới làm say đắm lòng người, trong lịch sử Trung Hoa cũng từng xuất hiện những nam nhân mang dung mạo tuyệt thế, khiến thiên hạ phải trầm trồ. Đó chính là Phan An, Tống Ngọc, Lan Lăng Vương và Vệ Giới - bốn bậc tuyệt thế giai nhân của thời đại.
Phan An - Mỹ nam tuyệt sắc của Trung Hoa cổ đại
Phan An là ai?
Phan An (247 – 300), tên thật là Phan Nhạc, tự là An Nhân. Ông là một danh sĩ tài hoa trứ danh thời Tây Tấn. Ông sinh ra tại vùng Củng Nghĩa, Hà Nam (nay thuộc Trịnh Châu, Hà Nam, Trung Quốc), nhưng quê gốc lại ở Trung Mâu, Hà Nam. Người đời ca tụng ông bằng mỹ danh “Hoa của cả huyện Hà Dương”, ý chỉ sắc đẹp của nổi bật và tỏa sáng rực rỡ của ông.
Phan An (Ảnh minh họa)
Sử sách dùng ba chữ để mô tả ngoại hình của Phan An: "美、姿、仪” /Měi zī yí/ “Mỹ, tư, nghi" có nghĩa là đẹp, phong thái thanh nhã, tướng mạo đĩnh đạc. Theo “Thế Thuyết Tân Ngữ”, mỗi khi Phan An ra ngoài du ngoạn, vô số thiếu nữ say mê đuổi theo, tranh nhau ném hoa và trái cây lên xe ông như một cách thể hiện sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt. Khi trở về, xe ngựa của ông luôn chất đầy hoa quả, từ đó lưu danh điển tích 掷果盈车 /Zhì guǒ yíng chē/ (Trịch quả doanh xa – nghĩa là "ném trái cây đầy xe"), minh chứng cho sức hấp dẫn tuyệt đối của bậc mỹ nam vang danh thiên cổ.
Một người chồng chung thủy hiếm có
Dù sở hữu dung mạo khuynh thành và được vô số nữ nhân ái mộ, Phan An lại nổi tiếng là một người chồng chung thủy. Vợ ông xuất thân từ danh gia vọng tộc, có địa vị cao hơn ông khiến cuộc hôn nhân của họ không thực sự môn đăng hộ đối. Thế nhưng, điều đó chưa từng là rào cản trong tình yêu mà Phan An dành cho nàng. Suốt những năm chung sống, ông một lòng một dạ, chưa từng vướng phải bất kỳ mối quan hệ ngoài luồng nào. Đến khi vợ qua đời, nỗi đau mất đi tri kỷ khiến ông không nguôi thương nhớ.
Phan An và vợ ( Ảnh minh họa)
Một năm sau ngày vợ mất, ông viết bài thơ “Điệu Vong Thi” như lời than khóc chân thành dành cho người vợ đã khuất. Đây không chỉ là những vần thơ bi thương mà còn mang tính tiên phong trong lịch sử văn học Trung Hoa, bởi ở thời đại mà địa vị phụ nữ vốn thấp kém, hầu như không có tác phẩm nào do nam nhân viết để tưởng niệm thê tử. Thơ văn của Phan An không chỉ phản chiếu tài hoa của một bậc văn nhân mà còn chất chứa một tâm hồn lãng mạn, đa sầu đa cảm.
Số phận bi kịch của một mỹ nam tài hoa
Dù được ca tụng là mỹ nam bậc nhất Trung Hoa, nhưng đường công danh của ông lại gập ghềnh, trắc trở. Thuở ban đầu, Phan An không được trọng dụng chốn quan trường. Nhưng về sau, ông lựa chọn nương tựa vào phe họ Giả - một thế lực đầy quyền uy do Giả Mị và Hoàng hậu Giả Nam Phong đứng đầu. Thế nhưng, vinh hoa quyền thế vốn như con dao hai lưỡi, lựa chọn này đã đẩy ông vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt chốn cung đình.
Số phận bi kịch của Phan An (Ảnh minh họa)
Khi Giả Nam Phong âm mưu phế truất Thái tử, Phan An vô tình trở thành một quân cờ trong kế hoạch chính trị đầy hiểm ác. Trong một lần Thái tử say rượu, Phan An được giao nhiệm vụ soạn bài văn tế thần, rồi đưa Thái tử chép lại. Trong cơn mê man, Thái tử chấp bút mà không hay biết rằng chỉ vài nét chỉnh sửa của Phan An đã biến bài văn vô thưởng vô phạt thành bằng chứng phản nghịch. Hành động này trở thành ngòi nổ khiến Thái tử bị phế truất và mẹ ông bị xử tử.
Dù không phải kẻ chủ mưu, nhưng Phan An đã trở thành kẻ châm ngòi cho một tấn bi kịch hoàng thất. Tuy nhiên, lịch sử luôn xoay vòng, khi phe họ Giả thất bại trong "Loạn Bát Vương", Tư Mã Luân lên nắm quyền và lập tức bắt giam Phan An. Cuối cùng, ông phải đón nhận bản án tru di tam tộc - một kết cục nghiệt ngã cho một bậc tài tử vang danh.
Lan Lăng Vương - Mỹ nam khuynh thành và bi kịch vương giả
Tiểu sử Lan Lăng Vương
Lan Lăng Vương Cao Trường Cung, tên thật là Cao Hiếu Quán, còn gọi là Cao Túc, tự Trường Cung. Ông sinh ra ở huyện Điều, Bột Hải nay là huyện Cảnh, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Ông là cháu nội của Bắc Tề Thần Vũ Đế Cao Hoan và là con trai thứ tư của Văn Tương Đế Cao Đằng. Trong lịch sử Trung Quốc, ông được tôn vinh là một trong Tứ đại mỹ nam cổ đại, lưu danh thiên cổ không chỉ bởi dung mạo tuyệt thế mà còn bởi số phận đầy bi kịch.
Lan Lăng Vương (Ảnh minh họa)
Truyền thuyết mỹ nam mang mặt nạ ra trận
Lan Lăng Vương không chỉ sở hữu dung nhan khuynh thành mà còn là một chiến tướng kiệt xuất trên sa trường. Tuy nhiên, tương truyền rằng vẻ đẹp quá mức thanh tú của ông đã làm lu mờ đi khí thế uy nghiêm của một “chủ soái”. Chính vì vậy, mỗi khi ra trận, ông phải đeo một chiếc mặt nạ sắt để gia tăng vẻ uy dũng, trấn áp quân thù.
Truyền thuyết mỹ nam mang mặt nạ ra trận (Ảnh minh hoạ)
Trong trận chiến tại Mang Sơn, quân Bắc Chu bao vây thành Lạc Dương nhưng không thể công phá. Lan Lăng Vương cùng các tướng lĩnh nhận lệnh xuất quân tiếp viện. Ông chỉ huy 500 kỵ binh tinh nhuệ xuyên thủng vòng vây, tiến sát cổng thành Kim Dung. Tuy nhiên, quân sĩ trong thành không nhận ra ông nên không mở cổng. Trong giây phút nguy cấp, Lan Lăng Vương tháo bỏ mặt nạ, để lộ dung nhan tuấn mỹ, khiến cả thành trì sững sờ. Nhờ đó, sĩ khí binh lính dâng cao, trận chiến nhanh chóng xoay chuyển và quân Bắc Tề giành được đại thắng.
Tuy nhiên, theo sử sách như "Bắc Tề Thư", không có ghi chép nào về việc ông đeo mặt nạ chỉ vì quá đẹp. Trên thực tế, ông đội một loại mũ giáp che mặt, vốn là trang bị phổ biến của trọng giáp kỵ binh thời bấy giờ. Dù truyền thuyết có phần hư cấu, nhưng nhan sắc phi thường của Lan Lăng Vương là điều không thể phủ nhận. Các ghi chép lịch sử như "Bắc Tề Thư", "Bắc Sử" đều ca ngợi ông "dung mạo thanh tú nhưng ý chí mạnh mẽ, giọng nói và phong thái đều xuất chúng", còn "Cựu Đường Thư – Nhạc Chí" khẳng định ông "vừa giỏi võ, vừa đẹp như ngọc". Đặc biệt, "Tùy Đường Gia Thoại" còn ví ông "trắng trẻo, đẹp như một mỹ nhân".
Cái chết oan khuất của một danh tướng tận trung
Lan Lăng Vương suốt đời chinh chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng cũng vì quá hoàn hảo khi vừa giỏi võ nghệ, vừa nhân hậu, lại sở hữu dung mạo xuất chúng mà dần trở thành cái gai trong mắt hoàng đế.
Sau chiến thắng vang dội tại Mang Sơn, hoàng đế Bắc Tề - Cao Vỹ, từng hỏi ông: "Ngươi xông vào trận quá sâu, lỡ thất bại thì phải làm sao?"
Lan Lăng Vương đáp:
"Chuyện gia tộc gần gũi, thần không kịp suy nghĩ."
Chỉ một câu nói vô tình, nhưng lại gieo vào lòng Cao Vỹ mối nghi ngờ rằng Lan Lăng Vương có ý định lật đổ mình. Từ đó, nhà vua bắt đầu dè chừng và tìm cách loại bỏ ông. Cảm nhận được nguy hiểm, Lan Lăng Vương cố gắng bảo toàn mạng sống bằng cách nhận hối lộ để tỏ ra ham tiền, tránh bị nghi ngờ có tham vọng chính trị. Ông còn giả bệnh để rời xa triều chính. Nhưng dù thận trọng đến đâu, ông vẫn không thể thoát khỏi sự nghi kỵ của hoàng đế.
Bi kịch của một danh tướng tận trùng (Ảnh minh họa)
Vào tháng 5 năm 573, Cao Vỹ sai người mang rượu độc đến buộc Lan Lăng Vương phải tự kết liễu. Đối mặt với số phận nghiệt ngã, ông đau đớn nói với ái phi Trịnh thị: "Ta tận trung phục vụ, có tội gì với trời mà phải chịu chết?" Trịnh thị nghẹn ngào khuyên ông cầu xin tha mạng, nhưng Lan Lăng Vương chỉ lắc đầu cay đắng: "Làm sao còn có thể gặp mặt hoàng đế?"
Biết không thể thay đổi số phận, ông bình thản nâng chén rượu độc và uống cạn. Trước khi qua đời, ông đốt sạch khế ước nợ nần, chứng minh sự trong sạch của mình. Cái chết của Lan Lăng Vương khiến nhiều người tiếc thương. Ông không chỉ là một danh tướng tài ba mà còn là biểu tượng của lòng trung thành và sự bi kịch của những kẻ tài hoa trong chốn cung đình đầy hiểm ác.
Tống Ngọc - Mỹ nam tài hoa thời chiến quốc
Tống Ngọc là ai?
Tống Ngọc (Ảnh minh họa)
Tống Ngọc (khoảng năm 322 TCN – 298 TCN), còn gọi là Tử Uyên, tương truyền là học trò của Khuất Nguyên. Ông là người Hán, sinh ra tại đô thành nước Tống thời Chiến Quốc (nay thuộc Thương Khâu, Hà Nam). Dù là công tử nước Tống, nhưng do mâu thuẫn với cha nên ông rời quê hương đến nước Sở. Ông được biết đến là một trong "Tứ đại mỹ nam" của Trung Quốc cổ đại. Đồng thời ông là một nhà thơ kiệt xuất kế thừa di sản của Khuất Nguyên. Ông cùng với Đường Lặc, Cảnh Sai trở thành những tên tuổi lớn trong nền văn học nước Sở.
Mỹ nam tuyệt thế khiến người đời say đắm
Từ xa xưa, khi nhắc đến vẻ đẹp nam nhân, người ta thường ví "Đẹp như Tống Ngọc, phong lưu như Phan An". Không chỉ sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, Tống Ngọc còn có tài văn chương xuất chúng, khiến bao nữ nhân say mê.
Dù danh tiếng về nhan sắc của ông lan truyền qua bao thế hệ, nhưng không ai biết chính xác Tống Ngọc đẹp đến mức nào, vì không có tranh vẽ nào về ông. Tuy nhiên, qua Đăng Đồ Tử Hảo Sắc Phú, ta có thể phần nào hình dung.
Trong tác phẩm này, có kẻ gièm pha ông trước Sở vương rằng: "Tống Ngọc tuấn mỹ, giỏi ăn nói, nhưng lại có tính háo sắc”. Nghe vậy, Tống Ngọc lập tức phản bác, nhờ Sở vương làm người phân xử.
Vẻ đẹp của Tống Ngọc (Ảnh minh họa)
Ông lý luận rằng: "Thiên hạ mỹ nhân không đâu sánh bằng nước Sở, trong nước Sở thì quê thần có nhiều giai nhân nhất, mà trong đó đẹp nhất chính là cô gái nhà hàng xóm phía đông của thần. Nàng có dung nhan tuyệt thế: nếu cô ấy tô phấn thì sẽ quá trắng, nếu thoa son thì môi cô ấy quá đỏ. Lông mày thanh tú như cánh chim, làn da trắng như tuyết, eo nhỏ, răng trắng như ngọc. Vậy mà nàng đã lén nhìn thần suốt ba năm, còn thần chưa từng động lòng. Như vậy có thể gọi là háo sắc hay không?"
Bằng tài hùng biện của mình, Tống Ngọc khiến Sở vương bị thuyết phục và phán rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc. Từ đó, Đăng Đồ Tử bị mang tiếng là kẻ ham sắc bậc nhất, trở thành điển tích lưu truyền đến tận ngày nay.
Cuộc đời tài hoa
Tống Ngọc không chỉ nổi tiếng vì vẻ ngoài tuấn tú, mà còn là một bậc thầy văn chương có sức ảnh hưởng lớn trong lịch sử văn học Trung Hoa. Ông là người đầu tiên viết về nỗi buồn mùa thu, một cảm xúc u sầu trở thành chủ đề quen thuộc trong thi ca. Đồng thời, ông cũng là người đầu tiên miêu tả vẻ đẹp nữ giới qua văn chương, mở ra một chuẩn mực mới cho hình tượng mỹ nhân trong văn học cổ điển.
Tống Ngọc là một bậc thầy văn chương trong lịch sử Trung Hoa (Ảnh minh họa)
Tác phẩm Thần Nữ Phú của ông đã tạo ra hình tượng "Thần nữ Vu Sơn", một biểu tượng vĩnh cửu của vẻ đẹp phụ nữ. Hình tượng này trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều thế hệ nhà văn sau này, từ Tào Thực đến Tào Tuyết Cần.
Trong các tác phẩm của ông, Cửu Biện được xem là kiệt tác sánh ngang với Ly Tao của Khuất Nguyên. Cả hai tác phẩm này đều là những viên ngọc sáng của văn học Sở thời Chiến Quốc, thể hiện tâm hồn đầy khát vọng nhưng cũng chất chứa nỗi đau của những con người tài hoa nhưng không gặp thời.
Nhờ tài năng văn chương, ông trở thành thư ký văn học bên cạnh Sở vương và từng được trọng dụng. Tuy nhiên, ông không giỏi làm quan, cũng không biết xu nịnh, nên không thể thích nghi với chốn quan trường đầy toan tính. Cuối cùng, ông rời bỏ triều đình, mang theo những ước mơ còn dang dở, trở về quê hương sống trong thầm lặng và tiếc nuối.
Vệ Giới - Mỹ nam bạc mệnh thời Tấn
Vệ Giới là ai?
Vệ Giới (Ảnh minh họa)
Vệ Giới (286 – 312), tự là Thúc Bảo, quê ở Hà Đông An Ấp (nay là phía bắc huyện Hạ, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc). Ông là một nhà tư tưởng Huyền học và quan viên triều Tấn. Ông được biết đến là một trong Tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ đại.
Tài sắc vẹn toàn khiến người đời ngưỡng mộ
Vệ Giới có xuất thân danh giá. Ông nội ông là đại thần triều đình, cha là thư pháp gia nổi tiếng. Từ nhỏ, ông đã thông minh, tài hoa và đặc biệt có vẻ ngoài đẹp tựa ngọc, đến mức người ta ví ông như một bức tượng ngọc sống. Khi ông ngồi xe đi trên phố, dân chúng kéo đến xem chật kín cả đường.
Vệ Giới nổi tiếng tài sắc vẹn toàn ( Ảnh minh họa)
Không chỉ đẹp, Vệ Giới còn có tài hùng biện xuất sắc. Ông giỏi bàn luận triết học Huyền học, đến mức danh sĩ nổi tiếng Vương Thừa cũng phải thán phục: “Vệ Giới đàm luận, Vương Thừa nghiêng đổ.” Người đời còn nói: “Ba danh sĩ nhà họ Vương cũng không bằng một mình Vệ Giới.”
Đời loạn lạc, đoản mệnh vì quá đẹp
Khi chiến tranh loạn lạc xảy ra, Vệ Giới quyết định cùng mẹ rời quê đến phương Nam lánh nạn. Vì dung mạo tuyệt mỹ, khi đến kinh thành, tin tức lan truyền khiến người dân ùn ùn kéo đến ngắm nhìn ông, thậm chí chen chúc đông như tường thành. Nhưng cũng chính vì bị vây quanh quá mức, khiến ông kiệt sức và lâm bệnh nặng, cuối cùng qua đời vào năm Vĩnh Gia thứ sáu, hưởng dương 27 tuổi.
Bạc mệnh vì quá đẹp (Ảnh minh họa)
Sau này, câu chuyện này trở thành điển tích “Khán sát Vệ Giới” (看杀卫玠 /Kàn shā wèi jiè/ có nghĩa là bị ngắm đến chết. Thậm chí vào thời Đường, vẫn có người thương tiếc số phận của ông mà làm thơ:
“Kinh thành mỹ nữ si mê,
Ngắm chàng ngọc nhân, chẳng hay chàng mất.”
Dù yểu mệnh, Vệ Giới vẫn được ngưỡng mộ như một biểu tượng về tài sắc vẹn toàn trong lịch sử.
Phần kết
Tứ đại mỹ nam Trung Quốc không chỉ sở hữu dung mạo tuyệt thế mà còn là những nhân vật tài hoa, có ảnh hưởng sâu sắc đến lịch sử và văn hóa. Phan An, Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới không chỉ để lại dấu ấn qua vẻ đẹp mà còn qua trí tuệ, lòng trung nghĩa và sự bi thương trong cuộc đời họ. Những truyền thuyết và điển tích xoay quanh họ vẫn còn được lưu truyền, trở thành biểu tượng vĩnh cửu vang danh hậu thế.
Tác giả: Cô Phạm Ngọc Vân
Xin chào, mình là Phạm Ngọc Vân, hiện đang phụ trách quản trị nội dung tại blog cge.edu.vn.
Mình tốt nghiệp Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh, chuyên ngành Giảng dạy Hán ngữ và hoàn thành chương trình Thạc sĩ ngành Giáo dục Hán Ngữ Quốc tế tại Đại học Tô Châu (Trung Quốc) với GPA 3.7/4.0.
Với hơn 4 năm kinh nghiệm giảng dạy tiếng Trung, mình đã có cơ hội đồng hành cùng rất nhiều học viên ở mọi cấp độ. Hy vọng những bài viết trên blog sẽ mang đến cho bạn thật nhiều cảm hứng và động lực trong hành trình chinh phục tiếng Trung!
Cảm ơn bạn đã đọc và chúc bạn học tốt!
"三人行,必有吾师焉"
"Khi ba người cùng đi,
phải có một người có thể làm thầy của tôi"